Hồi bé tôi rất thích vẽ vời và viết truyện dù tôi vẽ khá xấu. Nếu không tính môn mỹ thuật ở trường thì lớp vẽ đầu tiên tôi học là vào năm tôi 22 tuổi. Cô giáo của tôi có một khiếu thẩm mỹ rất đặc biệt. Chị hay mặc chân váy chữ A màu xanh dài tới gần mắt cá, bên trên là chiếc áo bra màu tối, khoác ngoài một chiếc áo lưới màu be rộng thùng thình. Trông thật sexy mà lại không hề hở hang. Nếu ai hỏi tôi là sao trang phục của tôi lạ thế thì câu trả lời là lấy cảm hứng từ người chị này.
Tôi thường vẽ trong lúc cảm xúc dâng trào nên người khác nhìn vào sẽ thấy mỗi nhân vật tôi vẽ đều có một thế giới nội tâm riêng. Tôi nhớ có lần tôi giận một cậu bạn, chả nhớ hai đứa đã tranh cãi cái gì. Trong lớp học màu nước hôm đó, tôi đã vẽ hai quả chanh cãi nhau.
Cô giáo tôi không bao giờ chụp ảnh chính diện, không phải vì chị ấy không đẹp, mà vì không thích. Còn nguyên cớ sao thì tôi không tiện hỏi. Một ngày, tôi vớ được tấm ảnh rất “ngầu”, khác với vẻ ngoài “bánh bèo” của chị và đã cao hứng vẽ và thêu lên vải. Nhìn trông thật buồn cười.
“Đa nhân cách” là cái từ mà tôi sẽ gọi mình vào năm 2021. Cảm giác nhảy từ thái cực này sang thái cực khác đối lập khiến tôi nhận ra rằng hóa ra ai cũng có thế thay đổi quan trọng là mình muốn hay không thôi.